Tình mẫu tử là một chủ đề quen thuộc nhưng chưa bao giờ cũ trong văn học và cuộc sống. Mỗi người trong chúng ta đều có những ký ức đặc biệt về mẹ – người phụ nữ đã hy sinh cả tuổi xuân và sức khỏe để dành cho con cái những điều tốt đẹp nhất. Từ những gánh hàng rong, những bữa cơm đạm bạc đến những giọt nước mắt lặng lẽ, mẹ luôn là hình ảnh đại diện cho sự bao dung và yêu thương vô điều kiện.
Trong bài viết này, chúng ta sẽ cùng nhau khám phá 10 mẫu truyện ngắn về mẹ hay, đầy xúc động và ý nghĩa nhất. Mỗi câu chuyện là một thông điệp nhân văn sâu sắc, khơi gợi tình yêu thương gia đình và giúp chúng ta thêm trân trọng tình mẫu tử thiêng liêng. Hãy cùng bắt đầu hành trình lắng nghe những câu chuyện đầy ý nghĩa này!
Truyện ngắn về mẹ hay và ý nghĩa nhất
Nội dung liên quan: truyện ngắn về mẹ, tình mẫu tử thiêng liêng, câu chuyện cảm động về mẹ, bài học về tình mẫu tử.
Truyện ngắn về mẹ mẫu 1 – Bát cháo hành nóng
Trong một ngôi làng nhỏ, có hai mẹ con sống cùng nhau trong một căn nhà đơn sơ. Người mẹ, dù đã ngoài năm mươi, vẫn gầy guộc và tảo tần sớm hôm để nuôi cậu con trai đang tuổi ăn tuổi học. Bà là người phụ nữ hiền hậu, ít nói, nhưng đôi mắt luôn ánh lên sự ân cần và lo lắng mỗi khi nhìn con.
Một ngày mùa đông giá rét, cậu con trai bất ngờ ngã bệnh. Cả người cậu sốt cao, nằm co ro trên chiếc giường gỗ ọp ẹp. Nhìn con đau ốm mà không có tiền đưa đi bác sĩ, bà mẹ như đứt từng khúc ruột. Trong nhà chẳng còn gì ngoài một ít gạo, một nắm hành và một ít gia vị cũ kỹ. Bà lục đục trong bếp, nhóm lửa, nấu một nồi cháo hành nóng.
Bát cháo đơn sơ được đặt trên chiếc khay tre cũ, khói bốc lên nghi ngút, thơm mùi hành. Bà bưng bát cháo lên, nhẹ nhàng đỡ con trai ngồi dậy. “Con ăn một chút cho khỏe, mẹ mới yên lòng,” bà nói, giọng run run. Dù chẳng có thịt hay bất kỳ nguyên liệu gì sang trọng, bát cháo ấy vẫn là tất cả những gì bà có thể làm để chăm lo cho con trong lúc khó khăn.
Cậu con trai húp từng muỗng cháo nóng, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ đầu lưỡi đến trái tim. Dù còn nhỏ, cậu vẫn nhận ra nỗi vất vả và tình yêu thương bao la của mẹ qua từng giọt mồ hôi trên trán bà. Đêm đó, cậu ngủ ngon lành, còn bà thức trắng đêm, ngồi cạnh bên con, chốc chốc lại chạm tay lên trán để kiểm tra xem con có hạ sốt hay chưa.
Nhiều năm sau, khi đã trưởng thành và thành đạt, cậu con trai không thể nào quên bát cháo hành của mẹ trong cái đêm đông năm ấy. Nó không chỉ là món ăn giúp cậu qua cơn bệnh, mà còn là biểu tượng của tình yêu thương vô bờ bến mà mẹ dành cho con.
Cậu luôn kể câu chuyện đó với mọi người, như một lời nhắc nhở rằng: “Tình mẹ là thứ tình cảm cao cả nhất trên đời. Những điều giản dị mẹ làm vì con, đôi khi chính là những gì khiến con ấm áp nhất suốt cuộc đời.”
Truyện ngắn về mẹ mẫu 2 – Bông hồng cài áo
Nam là một chàng trai trẻ lớn lên trong một gia đình nghèo khó ở vùng quê. Bố mất sớm, Nam được mẹ một tay nuôi dưỡng với bao nhiêu nhọc nhằn và hy sinh. Mẹ của Nam không phải là người phụ nữ giỏi thể hiện tình cảm bằng lời nói, nhưng những việc bà làm luôn chứa đựng tình yêu thương vô bờ bến dành cho con.
Truyện ngắn về mẹ – Bông hồng cài áo
Khi tốt nghiệp đại học, Nam được nhận vào làm việc tại một công ty lớn ở thành phố. Cuộc sống mới cuốn anh vào vòng xoáy công việc và các mối quan hệ xã hội, khiến anh dần ít về thăm mẹ. Những cuộc gọi hỏi thăm cũng thưa dần, và đôi khi chỉ là những câu nói qua loa: “Con bận lắm, khi nào con rảnh sẽ về.”
Rồi một ngày, Nam được mời tham dự một buổi hội thảo về tình mẫu tử. Tại hội trường, một vị diễn giả nổi tiếng đã kể câu chuyện về bông hồng cài áo, nhấn mạnh ý nghĩa của việc trân trọng mẹ khi còn có thể. Kết thúc câu chuyện, diễn giả mời mọi người tự chọn một bông hồng để cài lên ngực áo. Hoa đỏ dành cho những ai còn mẹ, hoa trắng dành cho những ai mẹ đã khuất.
Nam bước lên, định chọn một bông hồng đỏ như một thói quen. Nhưng ngay lúc đó, hình ảnh mẹ anh hiện lên trong đầu. Anh chợt nhớ tới dáng mẹ còng lưng trên cánh đồng, những lần mẹ lặng lẽ gói ghém đồ ăn gửi lên thành phố, và đôi mắt buồn bã của mẹ khi tiễn anh đi. Nam bàng hoàng nhận ra đã quá lâu rồi anh không gọi điện hay về thăm mẹ. Một cảm giác tội lỗi tràn ngập trái tim anh.
Sau buổi hội thảo, Nam lập tức bắt xe về quê. Anh trở về trong một buổi chiều hoàng hôn, khi mẹ đang ngồi vá chiếc áo cũ bên hiên nhà. Nhìn thấy Nam, mẹ ngạc nhiên đến mức làm rơi cả chiếc kim. Bà cười, nụ cười móm mém nhưng rạng ngời hạnh phúc. “Con về rồi sao? Mẹ cứ nghĩ con lại bận việc…”
Nam ôm chầm lấy mẹ, nước mắt không ngừng tuôn. Anh nhẹ nhàng cài một bông hồng đỏ lên ngực áo mẹ, khẽ nói: “Mẹ à, con xin lỗi vì đã để mẹ đợi quá lâu. Từ nay con sẽ không để mẹ cô đơn nữa.”
Từ hôm đó, Nam thường xuyên về thăm mẹ, quan tâm bà bằng những hành động nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa. Với Nam, bông hồng đỏ cài trên ngực áo không chỉ là biểu tượng của tình mẫu tử, mà còn là lời nhắc nhở phải trân trọng mẹ khi bà còn ở bên.
Truyện ngắn về mẹ mẫu 3 – Gánh hàng rong của mẹ
Trong một xóm nhỏ ven thành phố, Hùng sống cùng mẹ trong căn nhà cấp bốn xiêu vẹo. Ba Hùng mất sớm, mẹ trở thành trụ cột duy nhất trong gia đình. Để nuôi Hùng ăn học, mẹ ngày ngày gánh hàng rong đi khắp các con phố. Gánh hàng của mẹ là những món đồ quê đơn giản như bắp luộc, khoai lang nướng, hay vài loại trái cây theo mùa.
Truyện ngắn Gánh hàng rong của mẹ
Mỗi sáng sớm, mẹ dậy từ lúc trời còn chưa sáng, lặng lẽ chuẩn bị hàng hóa. Tiếng bước chân nặng nhọc của mẹ vang lên trên con đường đất gồ ghề, còn Hùng vẫn ngủ say trong chiếc chăn ấm. Cậu bé chỉ biết rằng mỗi tối mẹ đều mang về cho mình một phần quà nhỏ — có thể là một chiếc bánh, một quả xoài, hay chỉ đơn giản là một củ khoai nướng thơm phức.
Nhưng Hùng không hiểu rằng, để có được những đồng tiền ít ỏi đó, mẹ đã phải đi bao nhiêu dặm đường, chịu đựng bao nhiêu cái nắng gay gắt của mùa hè hay những cơn mưa xối xả của mùa mưa. Nhiều lúc, gánh hàng không bán hết, mẹ vẫn cố gắng gom đủ tiền để đóng học phí cho Hùng, dù điều đó đồng nghĩa với việc bà phải nhịn ăn.
Một ngày nọ, Hùng tình cờ nghe được cuộc trò chuyện giữa mẹ và một người hàng xóm:
“Chị khổ quá, bán cả ngày mà chỉ đủ tiền ăn. Sao không cho thằng Hùng nghỉ học đi, chị?”
“Dù khổ mấy, tôi cũng không để nó phải nghỉ học. Chỉ cần nó có tương lai tốt đẹp, tôi khổ thế nào cũng chịu được.”
Hùng lặng người, nước mắt rưng rưng. Đó là lần đầu tiên cậu hiểu được những hy sinh to lớn của mẹ. Từ hôm đó, Hùng chăm học hơn, không còn đòi hỏi quà vặt như trước nữa. Cậu cũng cố gắng phụ mẹ bán hàng khi có thời gian rảnh.
Nhiều năm sau, Hùng tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc và nhận được công việc ổn định. Ngày lĩnh tháng lương đầu tiên, Hùng mang về một chiếc xe đạp mới cho mẹ, thay cho đôi chân và đôi vai đã mỏi mòn vì gánh hàng rong suốt bao năm. Cậu ôm lấy mẹ, nghẹn ngào nói:
“Mẹ ơi, từ giờ con sẽ gánh vác mọi thứ. Mẹ nghỉ ngơi được rồi!”
Mẹ cười, đôi mắt rưng rưng hạnh phúc, nhưng bàn tay gầy guộc vẫn nhẹ nhàng xoa đầu Hùng:
“Mẹ không cần gì hơn, chỉ mong con sống tốt là mẹ vui rồi.”
Truyện ngắn về mẹ mẫu 4 – Áo ấm mùa đông
Ở một miền quê nghèo, cậu bé Minh sống cùng mẹ trong căn nhà nhỏ ven rừng. Mùa đông năm ấy lạnh hơn bao giờ hết, gió rét cắt da cắt thịt, phủ trắng khắp ngôi làng. Trong nhà, đồ đạc sơ sài, chỉ có một chiếc chăn cũ đã sờn, chẳng đủ ấm để chống chọi với cái rét miền Bắc.
Minh, lúc ấy chỉ mới 10 tuổi, thường co ro trong chiếc áo mỏng, đôi tay tím tái, nhưng chẳng bao giờ than vãn. Cậu biết mẹ đang rất khó khăn để lo cho cuộc sống của hai mẹ con. Mỗi buổi sáng, mẹ lại đi vào rừng kiếm củi, gánh ra chợ bán lấy tiền mua gạo. Bà chẳng ngại giá lạnh hay đôi bàn chân rướm máu vì những con đường sỏi đá.
Một đêm nọ, Minh chợt tỉnh giấc vì cơn gió lạnh ùa vào căn nhà nhỏ. Nhìn quanh, cậu thấy mẹ đang ngồi vá lại chiếc áo cũ. Ánh đèn dầu leo lắt chiếu lên gương mặt mẹ, hiện rõ những nếp nhăn và vẻ mệt mỏi. Minh khẽ hỏi:
“Mẹ, sao mẹ không ngủ đi?”
Mẹ ngẩng lên, cười hiền:“Mẹ vá áo cho con, mai con mặc đi học cho ấm.”
Sáng hôm sau, mẹ đưa cho Minh chiếc áo đã được vá lại cẩn thận. Mặc dù vẫn cũ kỹ, nhưng Minh cảm nhận được sự ấm áp lạ thường khi khoác chiếc áo lên người. Cậu bé ôm lấy mẹ, cảm nhận đôi tay mẹ gầy guộc nhưng ấm áp vô cùng.
Ít lâu sau, Minh phát hiện ra rằng mẹ đã bán đi chiếc áo dày duy nhất của mình để lấy tiền mua gạo. Mỗi khi ra ngoài, mẹ chỉ khoác tạm chiếc khăn mỏng trên vai, mặc kệ gió rét thấu xương. Minh xúc động đến nghẹn ngào, cậu tự nhủ rằng mình sẽ học thật giỏi để không phụ lòng mẹ.
Nhiều năm trôi qua, Minh đã trưởng thành và trở thành một giáo viên. Vào mùa đông đầu tiên khi Minh có lương, cậu mua một chiếc áo ấm mới toanh và mang về quê. Cậu trân trọng khoác chiếc áo ấy lên vai mẹ, mắt rưng rưng nói:
“Mẹ ơi, con giờ đã lớn rồi, mẹ không phải chịu lạnh nữa. Con sẽ chăm sóc mẹ.”
Mẹ mỉm cười, ánh mắt hiền hậu như chứa cả bầu trời yêu thương. Trong tim Minh, hình ảnh người mẹ tần tảo, sẵn sàng hy sinh tất cả để giữ ấm cho con sẽ mãi là ký ức đẹp nhất.
Truyện ngắn về mẹ mẫu 5 – Đôi giày cũ
Tuấn là con út trong một gia đình đông anh chị em ở vùng quê nghèo. Bố mẹ Tuấn làm nông, quanh năm lam lũ trên cánh đồng. Dù vất vả, mẹ luôn cố gắng dành những điều tốt đẹp nhất cho các con. Tuấn nhớ mãi một kỷ niệm về đôi giày cũ của mẹ, thứ mà cậu luôn trân quý như một báu vật suốt đời.
Năm ấy, Tuấn lên lớp 5, nhà trường tổ chức một buổi diễn văn nghệ cuối năm. Được chọn làm diễn viên chính trong tiết mục múa, Tuấn vui lắm, nhưng cũng đầy lo lắng. Thầy giáo nói rằng cả lớp phải mang giày trắng để biểu diễn, nhưng Tuấn lại không có đôi giày nào ra hồn.
Về nhà, Tuấn ngại ngùng nói với mẹ:
“Mẹ ơi, con cần một đôi giày trắng để diễn, nhưng nhà mình…”
Tuấn không dám nói tiếp, nhưng mẹ hiểu ngay. Bà vuốt tóc con, cười nhẹ:“Đừng lo, mẹ sẽ lo cho con.”
Tối hôm đó, mẹ lục lọi khắp nhà, nhưng chẳng tìm thấy tiền. Sáng hôm sau, bà mang đôi giày cũ của mình ra chợ để bán. Đó là đôi giày duy nhất mẹ dùng mỗi khi đi xa, đã sờn mòn vì năm tháng. Bán đôi giày đi, mẹ chỉ nhận được một số tiền ít ỏi, nhưng bà vẫn hối hả chạy đi mua đôi giày trắng cho con.
Khi nhận được đôi giày mới, Tuấn vừa mừng vừa rưng rưng nước mắt. Cậu biết mẹ đã hy sinh rất nhiều cho mình, dù bà chẳng bao giờ kể. Đôi giày mới vừa chân, sạch sẽ, và trắng tinh. Hôm biểu diễn, Tuấn tỏa sáng trên sân khấu, trong lòng tràn ngập niềm tự hào vì biết rằng đôi giày ấy chứa đựng cả tình yêu thương của mẹ.
Thời gian trôi qua, đôi giày trắng ấy dần cũ đi, nhưng Tuấn không bao giờ vứt bỏ. Cậu giữ nó như một kỷ vật thiêng liêng, nhắc nhở bản thân về sự hy sinh và tình yêu của mẹ. Đôi giày cũ của mẹ đã giúp cậu hiểu rằng, đôi khi, những điều lớn lao lại nằm trong những hành động giản dị nhất.
Truyện ngắn về mẹ mẫu 6 – Lời ru ngọt ngào
Tối nào cũng vậy, Thảo luôn chìm vào giấc ngủ với lời ru của mẹ. Dù trời nóng bức hay gió lạnh lùa qua mái nhà tranh, tiếng ru của mẹ vẫn đều đặn vang lên, mang theo sự ấm áp và an lành. Với Thảo, lời ru của mẹ không chỉ là giai điệu mà còn là cả bầu trời tuổi thơ đầy yêu thương.
Những năm Thảo học tiểu học, gia đình cô rất khó khăn. Cha mắc bệnh nặng, mẹ phải gồng gánh mọi việc, từ đồng áng đến lo cơm áo gạo tiền. Ban ngày, mẹ làm việc quần quật ngoài ruộng, tối đến lại tất bật chăm sóc cha và dạy dỗ Thảo. Dù bận rộn, mẹ vẫn không quên dành thời gian ru cô ngủ.
Có lần, Thảo tò mò hỏi:
“Mẹ ơi, tại sao đêm nào mẹ cũng ru con vậy? Con lớn rồi, con tự ngủ được mà.”
Mẹ xoa đầu Thảo, cười dịu dàng:“Lời ru không chỉ giúp con ngủ ngon, mà còn giúp mẹ quên đi mệt nhọc. Nhìn con ngủ bình yên, mẹ thấy mọi khó khăn đều đáng giá.”
Một đêm nọ, Thảo thức giấc vì cơn mưa rào nặng hạt. Cô lặng lẽ bước ra cửa và nhìn thấy mẹ đang ngồi bên chiếc đèn dầu, khâu lại chiếc áo rách của cha. Gương mặt mẹ hiện lên trong ánh sáng mờ ảo, từng nếp nhăn, từng sợi tóc bạc phản ánh những năm tháng vất vả. Nhưng đôi môi mẹ vẫn khe khẽ hát, bài ru quen thuộc mà Thảo nghe suốt bao năm.
Thời gian trôi qua, Thảo lớn lên và rời quê để học đại học, rồi lập nghiệp ở thành phố. Mỗi lần mệt mỏi hay gặp khó khăn, cô lại nhớ về lời ru ngọt ngào của mẹ. Đó là nguồn động viên giúp cô vượt qua mọi thử thách.
Một ngày, Thảo về quê thăm mẹ sau bao năm xa cách. Mẹ giờ đã già yếu, nhưng khi ôm cô vào lòng, mẹ vẫn khe khẽ ru bài hát cũ:
“À ơi, con ngủ cho ngoan… Mẹ yêu con nhất trần gian này…”
Thảo bật khóc, ôm chặt lấy mẹ. Với cô, không có âm thanh nào ngọt ngào và thiêng liêng hơn lời ru ấy.
Truyện ngắn về mẹ mẫu 7 – Món quà muộn
Nam là một chàng trai trẻ năng động, bận rộn với công việc và cuộc sống ở thành phố. Trong guồng quay tất bật ấy, Nam thường xuyên quên gọi về hỏi thăm mẹ, dù trong lòng cậu vẫn yêu thương và biết ơn người phụ nữ tần tảo đã nuôi nấng mình.
Mẹ Nam sống một mình ở quê, ngôi nhà nhỏ chỉ có tiếng gió thổi và bóng dáng mẹ lẻ loi mỗi chiều tối. Mẹ ít khi trách Nam, nhưng trong những lần gọi điện hiếm hoi, bà thường hỏi:
“Con có khỏe không? Lâu rồi không thấy con về.”
Nam cười, đáp qua loa:“Con bận lắm, mẹ ạ. Khi nào rảnh con sẽ về thăm mẹ.”
Thời gian trôi qua, những lần “khi nào rảnh” của Nam cứ kéo dài mãi. Đến một ngày nọ, khi Nam nhận được cuộc gọi từ hàng xóm, người ta báo tin mẹ ngã bệnh. Nam vội vàng bắt chuyến xe đầu tiên về quê.
Nhìn mẹ nằm trên giường, gương mặt gầy guộc và làn da xanh xao, Nam cảm thấy nghẹn ngào, hối hận. Cậu ngồi bên cạnh, nắm lấy đôi bàn tay chai sần của mẹ, nói trong nước mắt:
“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã để mẹ cô đơn quá lâu.”
Mẹ cười yếu ớt, ánh mắt đầy yêu thương:
“Con bận là tốt rồi, mẹ không trách. Chỉ cần con về thế này, mẹ vui lắm.”
Những ngày ở quê, Nam dành toàn bộ thời gian chăm sóc mẹ. Cậu nấu ăn, dọn dẹp, và kể cho mẹ nghe những câu chuyện vui ở thành phố, khiến mẹ cười nhiều hơn. Một hôm, Nam dẫn mẹ ra sân, tặng bà một chiếc khăn quàng cổ mới mua, món quà đầu tiên cậu tặng mẹ sau bao năm.
Mẹ nhìn chiếc khăn, tay run run vuốt ve từng đường chỉ, rồi nói:
“Con tặng mẹ món quà này, mẹ vui lắm. Nhưng món quà lớn nhất là con chịu về đây với mẹ.”
Nam ôm mẹ vào lòng, cảm nhận hơi ấm thân thuộc từ người đã hy sinh cả đời vì mình. Cậu thầm hứa sẽ không để mẹ phải chờ đợi thêm nữa.
Truyện ngắn về mẹ mẫu 8 – Mẹ và bức thư chưa gửi
Hùng là một nhân viên văn phòng ở thành phố. Công việc bận rộn, áp lực cuộc sống khiến cậu dần xa rời những ngày thơ bé yên bình bên mẹ. Từ khi rời quê lên thành phố học đại học, rồi đi làm, những lần cậu về thăm mẹ ngày càng thưa dần. Dù vậy, mẹ chưa từng trách móc, chỉ lặng lẽ viết thư gửi cậu mỗi khi nhớ con.
Nhưng Hùng không biết điều đó, vì chưa bao giờ nhận được những lá thư ấy.
Một ngày nọ, Hùng nhận được tin mẹ đột ngột nhập viện. Cậu vội vã gác mọi công việc, bắt xe về quê. Đến bệnh viện, cậu thấy mẹ nằm trên giường, gương mặt hốc hác nhưng đôi mắt vẫn ánh lên niềm vui khi nhìn thấy con trai.
Sau khi mẹ dần hồi phục, Hùng ở lại quê vài ngày để chăm sóc mẹ. Trong lúc dọn dẹp căn phòng nhỏ của mẹ, cậu bất ngờ tìm thấy một hộp gỗ cũ. Bên trong là một chồng thư, được gấp gọn gàng, từng lá thư đều đề tên cậu. Hùng cầm lên đọc, và nước mắt lăn dài khi những dòng chữ viết tay của mẹ hiện lên trước mắt.
Mẹ viết:
“Hùng của mẹ, con trên thành phố sống có tốt không? Mẹ nhớ con lắm, nhưng mẹ biết con bận rộn nên không dám làm phiền.”
“Hùng ơi, hôm nay mẹ làm món cá kho con thích nhất, chỉ tiếc là không có con ở nhà để cùng ăn. Mẹ mong một ngày con sẽ về, để mẹ lại được thấy con cười.”
Mỗi lá thư là một lời nhắn gửi đầy yêu thương, là nỗi nhớ nhung của mẹ dành cho Hùng, nhưng tất cả đều chưa được gửi đi. Hùng nhận ra rằng mẹ đã âm thầm dõi theo và mong chờ mình suốt bao năm, nhưng cậu thì mãi mải mê với những lo toan riêng mà quên mất mẹ đang cô đơn biết nhường nào.
Tối hôm ấy, Hùng ngồi bên mẹ, nắm lấy đôi tay gầy guộc, nói trong nghẹn ngào:
“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã để mẹ phải chờ con quá lâu.”
Mẹ mỉm cười, xoa đầu Hùng:
“Chỉ cần con về thế này, mẹ đã thấy đủ rồi.”
Từ hôm đó, Hùng thường xuyên gọi điện hỏi thăm mẹ, cố gắng sắp xếp công việc để về quê nhiều hơn. Cậu hiểu rằng không có thành công nào đáng giá nếu như cậu để mất đi khoảng thời gian quý báu bên mẹ.
Truyện ngắn về mẹ mẫu 9 – Chiếc bánh mẹ làm
Tuổi thơ của Lan gắn liền với mùi thơm của những chiếc bánh mẹ làm. Mỗi lần tan học về, Lan lại chạy ào vào bếp, nơi mẹ đang lúi húi bên bếp lửa, đôi tay thoăn thoắt nhào bột, cán bánh. Chiếc bánh mẹ làm không cầu kỳ, chỉ là những chiếc bánh bột mì rán giòn, đôi khi thêm chút đường hoặc mứt tự làm. Nhưng với Lan, đó là món ăn ngon nhất trên đời.
Gia đình Lan nghèo, mẹ phải làm đủ nghề để lo cho cuộc sống. Những chiếc bánh mẹ làm không chỉ là món quà cho Lan, mà còn được mẹ mang ra chợ bán để kiếm thêm tiền trang trải. Có những hôm mưa gió, mẹ vẫn gánh bánh ra chợ, đội chiếc nón cũ sờn, gương mặt đầy lo âu nhưng ánh mắt luôn ánh lên niềm hy vọng.
Một buổi chiều mưa, Lan thấy mẹ trở về, tay không còn cầm chiếc gánh bánh quen thuộc. Mẹ ngồi xuống, thở dài:
“Hôm nay bánh ế quá, mẹ chẳng bán được bao nhiêu.”
Nhìn mẹ buồn bã, Lan nắm lấy tay mẹ, nói nhỏ:
“Mẹ ơi, con thấy bánh mẹ làm là ngon nhất trên đời. Sau này lớn, con sẽ giúp mẹ bán bánh thật nhiều để mẹ không phải lo lắng nữa.”
Mẹ mỉm cười, vuốt tóc Lan:
“Chỉ cần con học thật giỏi, mẹ không cần gì thêm.”
Thời gian trôi qua, Lan lớn lên và rời quê đi học đại học, rồi làm việc ở thành phố. Những bữa cơm cùng mẹ, những chiếc bánh thơm lừng ngày nào giờ chỉ còn là ký ức. Nhưng Lan không bao giờ quên lời hứa với mẹ.
Một ngày nọ, Lan về quê thăm mẹ và bất ngờ khi thấy mẹ vẫn làm bánh, dù bà đã già yếu. Lan cầm chiếc bánh mẹ vừa làm, cắn một miếng và cảm nhận hương vị thân thuộc ùa về. Cô nói trong nghẹn ngào:
“Mẹ ơi, con sẽ giúp mẹ làm những chiếc bánh này thật nổi tiếng. Con muốn cả thế giới biết rằng mẹ con là người làm bánh ngon nhất.”
Với sự giúp đỡ của Lan, những chiếc bánh mẹ làm được đặt hàng từ khắp nơi. Lan mở một cửa hàng nhỏ, ghi trên bảng hiệu dòng chữ: “Bánh của mẹ”. Mỗi ngày, cửa hàng tràn ngập khách, ai cũng yêu thích món bánh giản dị nhưng mang hương vị đặc biệt này.
Lan luôn nhắc nhở bản thân: “Thành công của mình bắt nguồn từ những chiếc bánh mẹ làm. Dù đi đâu, mình cũng không bao giờ quên tình yêu thương và sự hy sinh của mẹ.”
Truyện ngắn về mẹ mẫu 10 – Cây xoài trước sân
Trước sân nhà Mai có một cây xoài lớn, được mẹ trồng từ khi cô còn nhỏ. Đó không chỉ là một cái cây bình thường mà còn là một phần ký ức gắn bó giữa Mai và mẹ. Mỗi mùa xoài chín, mẹ thường hái những quả xoài vàng ươm, thơm lừng để làm món xoài dầm đường mà Mai thích nhất.
Mỗi lần thấy mẹ đứng dưới gốc cây, vươn tay hái xoài, Mai lại chạy đến giúp:
“Mẹ ơi, để con hái cho!”
Mẹ cười hiền, xoa đầu Mai:“Con còn nhỏ, để mẹ làm. Khi nào con lớn, mẹ sẽ để con tự tay hái xoài.”
Năm tháng trôi qua, Mai trưởng thành và rời quê để học đại học. Cây xoài vẫn ở đó, lớn hơn, cao hơn, nhưng mái tóc mẹ đã bạc đi ít nhiều. Những mùa xoài chín dần thưa vắng tiếng Mai chạy ra sân háo hức hái xoài cùng mẹ.
Mỗi lần mẹ gọi điện lên thành phố, bà vẫn nhắc về cây xoài:
“Năm nay xoài chín nhiều lắm, nhưng không có con ở nhà để ăn cùng mẹ.”
Mai chỉ biết cười, nói qua loa:
“Mẹ cứ hái rồi để đó, khi nào con về con sẽ ăn.”
Một ngày nọ, Mai nhận được tin mẹ ốm nặng. Cô vội vàng trở về, lòng ngập tràn hối hận vì đã để mẹ chờ đợi quá lâu. Về đến nhà, Mai thấy cây xoài trước sân vẫn tươi tốt, nhưng mẹ thì nằm trên giường, gương mặt gầy gò, yếu ớt.
Mai ngồi bên cạnh, nắm lấy tay mẹ, khóc nghẹn:
“Mẹ ơi, con xin lỗi. Con đã không về sớm hơn.”
Mẹ mỉm cười yếu ớt, khẽ nói:
“Mẹ không trách con. Con về là mẹ vui rồi.”
Hôm sau, Mai ra sân, tự tay hái những quả xoài chín vàng. Mỗi quả là một kỷ niệm, một hình ảnh quen thuộc của tuổi thơ bên mẹ. Mai làm món xoài dầm đường, mang vào cho mẹ ăn. Mẹ nhìn Mai, ánh mắt rạng ngời hạnh phúc:
“Mẹ biết con lớn rồi, giờ con tự tay hái xoài, mẹ yên tâm lắm.”
Từ đó, Mai luôn về thăm mẹ mỗi khi có thể. Cô nhận ra rằng cây xoài trước sân không chỉ là một phần của ngôi nhà, mà còn là biểu tượng cho tình yêu và sự chăm sóc thầm lặng của mẹ dành cho mình suốt những năm tháng tuổi thơ.